Con tên là Lâm Tâm Như,ỉcầnbạnkhôngtừbỏkhôngngừngnỗlựcthànhcôngsẽkhôngphụbạfive88 là sinh viên ngành Điều dưỡng, Trường Đại học Y khoa Phạm Ngọc Thạch.
"Mái ấm gia đình" là như thế nào nhỉ? Đối với con đó là nơi có tình yêu thương lẫn nhau, là nơi có đầy đủ cả ba lẫn mẹ và được bên cạnh những người thân yêu. Con là con út trong gia đình, lớn hơn con là 2 anh chị của con, dù không cùng một mẹ, nhưng lúc còn nhỏ con rất thích chơi với chị của con, nhưng dần cho tới khi con từ từ lớn lên, con cảm nhận được rằng mặc dù biết rằng ba rất thương con, nhưng lại không được bằng tình thương ba dành cho anh chị, ba chăm sóc anh chị từ nhỏ, nên rất hiểu anh chị, nhưng lại chẳng hiểu gì về con. Có lúc con còn phân bì vì sao ba lại không thương con hơn, nhưng đến khi lớn dần thì con mới hiểu cho ba rằng "Lòng bàn tay, mu bàn tay, cả hai đều là thịt, làm sao biết chọn bên nào đây" ai cũng là con của ba thôi. Vì thế con luôn cố gắng học thật giỏi để có thể trở thành niềm tự hào của ba.
Những tháng ngày dịch Covid-19 kéo đến, mọi công việc bị đình trệ, mọi người phải lần lượt dừng công việc để chấp hành việc cách ly tại nhà. Và khu nhà ngoại con ở, cũng nằm trong khu vực đỏ đó, mẹ con không thể về bên nội, cũng không thể đi đâu ra khỏi nhà. Có lẽ khoảng thời gian đó là khoảng thời gian con sẽ nhớ mãi, lúc con và mẹ bị phong tỏa cách ly bên đây, ngày nào ba cũng gọi điện thoại đến nói chuyện với mẹ, sáng còn xách xe đi mua đồ ăn sáng cho con và mẹ con. Ba còn hỏi con rằng "Con có thèm gì không ba mua cho con nhé, ba mua gà cho con gái nha" khoảng thời gian đó con rất vui, lúc đó đã vào tháng sinh nhật của con. Ba con còn gọi qua nói là, chừng nào hết cách ly ba cho con tiền, thèm gì thì đặt về ăn nha. Nhưng đến một buổi sáng, mẹ lại báo với con rằng "Ái ơi, ba con ổng dính Covid rồi". Lúc đó con rất sợ, vì con biết những người có bệnh nền dính Covid-19 vào sẽ rất nguy hiểm.
Tối ngày ấy, lúc con vừa mới ăn cơm xong, thì chú con ở bên nội gọi qua thông báo tin dữ rằng: "Chị ơi, ông Cường ổng chết rồi...". Con còn nhớ, lúc đó mẹ con gần như chết lặng, còn hỏi lại coi chú có nói lộn tên ai không, sau đó thì mẹ con bật khóc "Ái ơi, ba con ổng chết rồi", lúc đó con đã bật khóc nức nở, chạy lên ôm mẹ. Đêm ấy, trong mơ con thật sự đã thấy ba chạy xe qua nhà ngoại rồi đứng dưới nhà mỉm cười rồi hỏi con rằng "Mẹ đâu" rồi ba lại đi mất. Những ngày tháng ấy con đã cố gắng để vượt qua, mỗi lần nhắc từ "ba" nước mắt của con sẽ tự chảy xuống.
Năm học mới lại đến, con phải bắt tay vào việc học, bởi vì con biết điều duy nhất hiện tại con có thể làm đó chính là phải nỗ lực học tập thật tốt. Nhưng con lại lo lắng một điều khác đó chính là sợ mẹ sẽ không đủ kinh phí và sức khỏe để có thể lo cho con học hết cấp 3 và con đường đại học sắp tới. Nhưng cuối cùng, tên con lại có trong danh sách những đứa trẻ có cha hoặc mẹ mất vì Covid-19 được nhận bảo trợ. Nhờ vậy con đã được các nhà hảo tâm quyên góp để giúp đỡ, trong đó chính là sự xuất hiện của chương trình Cùng con đi tiếp cuộc đờicủa Báo Thanh Niên, các cô chú đã dốc hết sức để giúp đỡ những đứa trẻ như chúng con, tìm nhà bảo trợ hàng tháng để giúp chúng con có thể đi tiếp trên con đường học vấn và bớt khó khăn hơn trong cuộc sống. Và chính điều đó luôn nhắc nhở con rằng bản thân phải cố gắng tốt hơn từng ngày, vững bước tiến về phía trước, để có thể trở thành một con người có ích cho gia đình và xã hội để không phụ lại sự kỳ vọng của gia đình và những người đã giúp đỡ mình. Khi cánh cửa đại học mở ra, con lại sợ, khoảnh khắc điền nguyện vọng con đã mông lung, liệu rằng nếu mình học ngôi trường này, mẹ có lo nổi không, hay là mình nên đi học cao đẳng. Nhưng cuối cùng con vẫn lựa chọn đặt cược rằng chỉ cần bạn không từ bỏ, không ngừng nỗ lực, thành công sẽ không phụ bạn.
Con cứ nghĩ rằng sau khi con 18 tuổi sẽ không được hỗ trợ nữa, nhưng con lại nhận được tin nhắn từ chú Đông rằng, chú và các cô chú trong Báo sẽ cố gắng tìm kiếm nguồn hỗ trợ và học bổng cho sinh viên chúng con, lúc đó con và mẹ rất vui cũng như tiếp thêm ngọn lửa động lực cho ước mơ của con. Covid-19 đã đem đi rất nhiều thứ của con và mẹ, nó như một bước ngoặt trong cuộc đời của con, nhưng chính nhờ sự xuất hiện và giúp đỡ của Báo Thanh Niên, các mạnh thường quân, các nhà hảo tâm, nhà bảo trợ đã khiến cho bước ngoặt đó không phải bước ngoặt khép lại cuộc đời của con mà là mở ra một trang sách mới cho cuộc sống của con và luôn nhắc nhở con rằng phải thật mạnh mẽ, kiên cường và cố gắng hơn. Giờ đây, khi con đứng trước bàn thờ của ba với bộ đồng phục của ngôi trường Đại học Y Khoa Phạm Ngọc Thạch mà con mơ ước và tự hào nói rằng: "Ba ơi, con gái đã làm được rồi, ba ở dưới suối vàng có thấy con gái bận bộ đồ này đẹp không? Con vẫn rất vui vì đã theo đuổi được ước mơ bước vào ngành y, một ngành nghề đem lại sự sống và hy vọng cho bao người, ba và mẹ chính là lý do khiến con yêu thích ngành nghề này. Con ghét sự bất lực khi nghe tin ba bị bệnh nhưng con lại chẳng thể làm gì cũng chẳng biết phải giúp như thế nào cho đến khi ba mất đi, còn căn bệnh viêm khớp của mẹ, con thấy mẹ đau đớn vì căn bệnh nhưng con chả thể giúp gì để mẹ bớt đau nhức hơn, từ một đứa rất sợ nghe tiếng xe cấp cứu, nhưng lại vì thế mà quyết định đối mặt với nỗi sợ của mình."
Sau tất cả, con xin cảm ơn mẹ, người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường và dũng cảm nhất trong lòng con, mẹ vẫn luôn là nguồn động lực lớn nhất đối với con, luôn tha lỗi cho mỗi sai lầm của con, vẫn không trách cứ sau những lần cứng đầu của con, thông qua lá thư tâm sự này con muốn nói với mẹ điều mà cái đứa cứng miệng không thích chia sẻ tâm sự với ai rằng: "Mẹ ơi, con thương mẹ nhiều lắm, xin mẹ đừng bỏ con đi như cách ba bỏ con đi nha mẹ, con sợ bị bỏ rơi lắm…". Và con xin cảm ơn chương trình Cùng con đi tiếp cuộc đời, một chương trình thật sự ý nghĩa, đặc biệt là chú Đông và cô Phượng, 2 cô chú đã đồng hành cùng con và mẹ con suốt cuộc hành trình tới tận bây giờ. Và các ông, bà, cô chú, anh chị, các nhà hảo tâm, nhà bảo trợ đã giúp đỡ con và mẹ con. Con hứa sẽ cố gắng thật nhiều để sau này có thể trở thành một người có ích cho bản thân, gia đình và xã hội, có cơ hội quay lại để hỗ trợ giúp đỡ những người cần sự giúp đỡ. Đó có lẽ là lời cảm ơn thiết thực nhất với sự tín nhiệm của mọi người đối với con.
________________________________